Sau khi biết được dã tâm của cha, khi ta gặp cha, ánh mắt cũng tự nhiên hàm chứa vài phần đánh giá.
Nếu không phải trong lúc vô ý nhìn thấy Tam hoàng tử thật bị nhốt, thì hiện tại ta chắc cũng không thể nhìn thấu được người cha ngày thường giấu giếm thanh sắc lại ẩn giấu tâm tư như vậy. Ta còn tưởng cha là trung thần, nhưng xem ra ta đã lầm rồi.
Kỳ thật ngẫm nghĩ lại, thường ngày ngôn hành cử chỉ của cha mẹ thỉnh thoảng cũng để lộ sự khinh thường với Tư Mã gia.
Nhưng ta hiểu được một chuyện, dù cha là trung thần cũng thế hay gian thần cũng vậy, ta đều mang họ Tiêu, vinh nhục của Tiêu gia cũng là vinh nhục của Tiêu Uyển ta. Vả lại Tam hoàng tử đã bị hủy thành như vậy, nếu hắn trốn được ra ngoài, thì nghênh đón Tiêu gia chúng ta chính là kết cục giết chóc tai ương.
Vậy nên, cha là trung thần, thì ta là con gái của trung thần. Cha là gian thần, thì ta sẽ thành con gái của gian thần!
“A Uyển, hôm nay con bị sao vậy?” Cha hiền hoà gắp đồ ăn cho ta.
Mẹ cũng dịu dàng cười hỏi: “Đúng đó, sao cứ nhìn cha con chằm chằm vậy?”
Ta vốn muốn nói với cha chuyện gặp ám sát đêm qua, nhưng phút chốc nghĩ lại, nếu ta nói với cha, khó tránh khỏi sẽ dính đến việc ta vào mật đạo rồi lỡ phát hiện ra dã tâm của cha. Vả lại huynh trưởng đã dặn ta hết lần này đến lần khác, cũng muốn ta không bị dính vào cuộc chiến giành ngôi vị Hoàng đế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tam-dam-anh/2326885/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.