Ta tiến cung cũng vài lần, nhưng chưa từng thấy diện mạo của Hoàng đế, đến cả yến tiệc sinh thần của Phần Nguyên hoàng hậu lần trước cũng không nhìn thấy bóng dáng của ngài. Nghe nói Hoàng đế nằm bệnh trên giường đã lâu, thỉnh thoảng mới lộ diện khi lâm triều, gần đây bệnh nặng đến mức ngay cả lâm triều cũng không thể.
Lần này sứ thần Bắc triều sang đây, ta cuối cùng cũng được gặp Hoàng đế một lần.
Quả đúng như lời đồn, Hoàng đế đã già yếu, long bào màu vàng sáng rực cũng không giấu được tuổi già sức yếu, vả lại hai mắt đã đục ngầu, trên ấn đường đã có màu đen. Ta đoán Hoàng đế không sống được lâu nữa.
Ta rũ mi mắt xuống, cầm chén rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.
Vinh Hoa công chúa bỗng nhiên nói với ta: “Bình Nguyệt, ngươi xem, ta chưa bao giờ thấy Hoàng tỷ vui như vậy.”
Ta liếc mắt nhìn, đúng lúc Đế Hậu đang cùng sứ thần Bắc triều nói về Văn Dương công chúa, Văn Dương công chúa hơi gật đầu với sứ thần Bắc triều, quả nhiên là tự nhiên tao nhã, mắt đẹp chứa ý cười, môi đỏ mọng cong lên, cười như đóa hoa.
Vinh Hoa công chúa cảm khái nói: “Hoàng tỷ từ nhỏ đã có mắt nhìn cao, lọt vào mắt của tỷ ấy cũng chỉ có Thái tử Bắc triều. Trước kia hai triều vẫn chưa qua lại thân thiết, bây giờ mới có cơ hội lui tới hiếm thấy, Hoàng tỷ vui cũng là đương nhiên.” Ngừng một chút, nàng lại nói: “Nghe nói Bắc triều địa linh nhân kiệt[1], phong cảnh rất đẹp, Hoàng tỷ có gả qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tam-dam-anh/2326889/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.