Một đường thẳng tiến bốn người cấp tốc trở lại học viện nhưng cũng phải đến tối mịch mới đến.
Chia tay, đang định về ngủ thì một loạt tin nhắn truyền tới:
-“Vân Phàm đang ở đâu, nhanh đến chỗ ta có việc gấp – Vương Ngôn.”
Hm… chuyện gì thế nhỉ, quay đầu hắn liền đến nhà lão sư, đèn vẫn còn sáng nên gõ cửa ngay, bên trong truyền đến âm thanh trầm ngâm.
Vừa vào đập vào mắt hắn là những cuộn giấy dày viết vẽ đặt lung tung trên bàn.
-“Ngươi tìm ra những chữ viết này ở đâu?”
Oh! Thì ra là chuyện này, Vân Phàm ngồi xuống từ từ kể lại đầu đuôi, suy nghĩ một lúc Vương lão sư mới hỏi:
-“Có thể cho ta xem quả hắc châu kia không?”
Gật đầu, Vân Phàm lấy ra đưa, với hắn giữ cũng không biết để làm gì, vừa nhận như cảm nhận được khí tức cổ xưa từ những phù văn ẩn hiện Vương Ngôn bậc thốt:
-“Không ngoài dự đoán của ta, quả thật là ngôn ngữ bị Khóa.”
Ở thời Thượng cổ loại ngôn ngữ này tương đối bình thường do ý nghĩa của nó thực ra là bị Khóa trong truyền thừa vì thế bạn vẫn có thể học được.
Nhưng trong đại chiến phần lớn chết đi, từ từ ngôn ngữ bị Khóa dần biến mất khi nào không hay biết.
Oh, hóa ra chính là vậy, người Huyết tộc có một lợi thế cực kì lớn chính là Truyền thời tiếng nói, từ rất nhỏ trẻ con đã mở ra linh trí hiểu chuyện rồi, chắc đây cũng là một phần tụi 12 13 tuổi bây giờ thông minh gớm, già đầu như mình cũng rất khó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tan-kiem-vuc/273422/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.