Sau một lát, hai mắt Dương Thạc sáng ngời.
Địa hình biến hóa, dời từ vị trí lỗ nhỏ này đến bên ngoài ba dặm hướng đông nam.
- Đi qua!
Đầu tiên thu phân thân Thần Long vào trong Thập Phương Ca Sa, ngay sau đó Dương Thạc phá toái hư không, trực tiếp đến bên ngoài ba dặm.
Một lần nữa đi vào trong lỗ nhỏ.
Thả phân thân Thần Long ra, một người một ngựa lại tiếp tục đi về phía trước.
Lần này vẫn là hướng bắc.
Tiếp tục tiến lên khoảng ba trăm dặm, bùn đất xung quanh đã bị đóng thành băng cứng rắn. Dương Thạc cảm giác hắn và phân thân Thần Long đã rời khỏi phạm vi địa vực Yến Sơn, tiến vào Bắc Vực Băng Nguyên.
Lỗ nhỏ này cũng nhanh chóng đến điểm cuối.
- Ồ? Phía trước…
Tiếp tục tiến về phía trước. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ bùn đất xung quanh đều biến mất, đã biến thành khối băng hơi mờ. Dương Thạc chợt phát hiện hơn trăm trượng phía trước chính là điểm cuối của lỗ nhỏ này. Điểm cuối của lỗ nhỏ này bắn ra một tia sáng màu trắng bạc mơ hồ.
Dương Thạc không chút do dự, Cửu Dương Chân Thân khẽ chíu một phát, tiếp tục đi về phía trước.
Ông! Ông!
Lúc cách nơi tỏa ra ánh sáng kia ba trăm trượng, Dương Thạc chợt cảm giác có một luồng uy áp nhanh chóng bao phủ hắn. Luồng uy áp này, Dương Thạc rất quen thuộc. Lúc trước đại náo Ngọc Mạt Lâu, Tô Thanh Như thi triển Thiên Đạo Thần Âm chính là loại uy áp này.
Từng trận uy áp thỉnh thoảng lại truyền đến từ phía trước khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tan-than-cong/723368/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.