Quang mang này, quét ngang trên người Dương Thạc hai lần, cuối cùng cũng biến mất, Dương Thạc cũng không có bị hai tộc đàn này truyền đi.
- Phù…
Dương Thạc khẽ thở dài ra một hơi.
- Nói thế nào, ta tuy rằng cũng hấp thu qua huyết mạch Dị thú, nhưng mà ta vẫn như trước là nhân loại, không bị truyền tống đi cũng là chuyện bình thường!
Giờ phút này Dương Thạc cũng không cảm thấy mất mác, ngược lại còn có chút may mắn.
Mỗi một người cũng đều có con đường võ đạo bất đồng.
Nếu như một phen đem Dương Thạc cũng truyền tống vào trong tộc đàn Thần thú, tiếp nhận sự bồi dưỡng của các Thần thú, đồng thời bị các tộc đàn này trói buộc, cái này ngược lại không bằng để Dương Thạc ở bên ngoài lăn lộn!
- Chẳng qua… không biết huyết mạch tẩy lễ của Thần thú rốt cuộc là chuyện tình như thế nào? Huyết mạch của ta mặc dù có chút hỗn độn, không biết có cơ hội tiến hành huyết mạch tẩy lễ hay không?
Dương Thạc đối với huyết mạch tẩy lễ, nhiều ít cũng có chút hy vọng.
Chẳng qua hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm lo lắng đến những thứ này. Thiên Thánh Giới hiện tại đã gần trong gang tấc, tiến nhập vào Thiên Thánh Giới mới là nhiệm vụ trước mắt.
- Dương lão đệ, Dương Địch muội muội, không có chuyện gì chứ?
Giờ phút này, Trương Chân Huyền và Dương Địch cũng đều bị loại quang mang kỳ dị này đảo quét qua. Chẳng qua, hai người cũng đều không có kiểm nghiệm ra huyết mạch Thần thú, cũng còn ở lại.
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tan-than-cong/724181/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.