Lại nói, tốc độ trở mặt của lão bản trung niên kia so với Từ Trạch Đông cũng không kém bao nhiêu.
Ban đầu bởi vì Khương Thần hứng thú với khối nguyên thạch kia, chỉ trong thoáng chốc đã vẽ thêm một số không phía sau bảng giá.
Hiện tại từ dấu hiệu đến xem, khối nguyên thạch kia có khả năng mở ra ngọc tốt liền trở mặt không bán nữa.
Hai bên cũng chưa phải tiền trao cháo múc, bên Khương Thần cũng chưa giao tiền cho hắn, vì thế hắn làm ra loại hành động này cũng không sợ người đi đường phỉ nhổ.
Ngược lại người nào rơi vào tình cảnh này chắc chắn cũng sẽ hành xử giống như hắn.
Nói đùa? Có thể mở ra ngọc tốt bán đi chí ít cũng tiền triệu, làm sao có thể bán ra ba vạn đây.
“Lão bản, ngươi làm vậy là không được a.” Từ Trạch Đông nhìn thấy lão bản này trở mặt, khuôn mặt ngoài ý muốn không hiện lên giận dữ, ngược lại cười lạnh nói.
Nếu như đám hồ bằng cẩu hữu của hắn ở đây, bọn họ có thể nhận ra, Từ Trạch Đông đây là triệt để bị chọc giận.
Hắn thời điểm giận dữ sẽ không mang theo một mặt phẫn nộ, mà giống như rắn độc, sẽ vô cùng âm trầm, bề ngoài tưởng như không có gì thế nhưng không biết lúc nào sẽ cắn ngươi một miếng.
“Làm sao không được? Chúng ta tiền trao cháo múc, hiện tại tiền chưa trao, khối nguyên thạch này vẫn là của ta a.” Lão bản cố nở một nụ cười nhân hậu nói: “Lại nói, đây là cửa hàng của ta, ta muốn bán cho ai liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tan-trung-sinh/2497039/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.