Quốc chủ Đại Chu cũng đang thăm dò, nhà họ Trần cuối cùng đến bao nhiêu người, rốt cuộc có ý định gì.
Dù sao bây giờ người của nhà họ Trần không rõ tung tích, ngay cả người của ông ta cũng không tìm thấy.
Quan trọng nhất là, lão tổ trong truyền thuyết của nhà họ Trần và con chó biết nói có đến kinh thành hay không.
Trần Vân Hiên nhìn Quốc chủ Đại Chu với ánh mắt kiên nghị, không hề sợ hãi.
"Chỉ tặng quà thôi, một mình ta là đủ rồi." Trần Vân Hiên cười nói.
"Vậy, quà ngươi muốn tặng là gì?"
"Khế ước ngày xưa giữa nhà họ Liễu và nhà họ Trần à?" Quốc chủ Đại Chu hỏi.
"Tất nhiên không phải." "Thứ ta muốn tặng... là hưu thư!"
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, điên rồi, thằng nhóc này chắc chắn điên rồi!
Nếu trả lại khế ước, có lẽ hoàng thất Đại Chu sẽ không quá tức giận, nhưng hưu thư là cái gì?
Đưa hưu thư ngay trong ngày đính hôn của người khác? Đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
"Ngươi nói gì?" "Hưu thư?”
"Ta và nhà các ngươi chưa hề có hôn ước, ngươi căn cứ vào đâu mà..."
Nói đến đây, Liễu Mộng Nghiên cũng không biết phải nói thế nào nữa, không có hôn ước nhưng khế ước thì có thật, cũng không khác gì hôn ước.
"Trần Vân Hiên, hôm nay ngươi đến đây chính là cố ý sỉ nhục ta, sỉ nhục nhà họ Liễu phải không?" Liễu Mộng Nghiên nhìn Trần Vân Hiên đầy căm phãn, hận không thể nuốt sống hắn ta.
"Làm nhục người khác thì bị người khác làm nhục lại."
"Nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/2674056/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.