“Tiên trận đã bị tàn phá… trong núi Bất Tử chỉ còn lại mê tung trận, nếu như vẫn còn sát trận thì ở đây ngươi chỉ cần gõ nhẹ là bên ngoài đã xảy ra sóng gió nghiên trời lệch đất, không biết có bao nhiêu người sẽ phải chôn thây bên trong trận”.
“Còn có thần lực đó sao?”, Triệu Bân kinh hãi, vị Tiên bày ra trận pháp này thật sự quá kinh người! Vị Tiên đó đã có thể tạo ra được trận pháp này, nếu như Tiên trận này đầy đủ thì vị Tiên đó cũng không cần phải ra khỏi thành, chỉ cần ngồi trong thành nghịch sa bàn thì cũng có thể giết người, người bước vào trận pháp này chỉ e rằng mình đã bị giết như thế nào cũng không biết.
Tuy nhiên, Tiên trận đã bị tàn phá, chỉ còn lại mê tung trận.
Tuy nhiên, bởi vì đạo hạnh vẫn còn quá nông cạn cho nên hắn không thể nào phục hồi được Tiên trận.
“Có còn hơn không”, Triệu Bân thầm nói, chỉ cần một tòa mê tung trận cũng đã đủ khiến cho bọn họ cảm thấy khó chịu rồi, hắn định thần lại, tiếp tục dùng cây côn đẩy mê tung trận qua một góc, mở đường cho mấy người kia đi ra ngoài.
“Đường ra, có đường ra, mau chạy thôi”.
Bên trong núi Bất Tử không ngừng vang lên những tiếng la hét, những người bị lạc đều đã tìm ra phương hướng, bọn họ tiến vào trong núi nhanh chóng bao nhiêu thì khi chạy ra cũng nhanh chóng bấy nhiêu, nơi này là một nơi quỷ quái, bọn họ một khắc cũng không muốn ở lại nữa.
Lúc ra khỏi núi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong-luan-hoi/46375/chuong-1547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.