Một lần nữa, trên quảng trường chìm trong yên lặng, một lúc lâu sau mà vẫn không có ai lên tiếng, mọi người đều nhìn Sơn chủ Tu La Sơn.
Theo bọn hắn nghĩ, Nhị trưởng lão bị giết, Sơn chủ hẳn là sẽ không thờ ơ.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Sơn chủ Tu La Sơn chỉ hơi nhíu mày, cũng không có ý trách cứ Tiêu Phàm.
Thần Vô Tâm híp mắt nhìn Tiêu Phàm, không biết đang nghĩ gì, nhưng nhìn qua thì Thần Vô Tâm không có vẻ gì là sợ hãi cả.
Chỉ có hai người Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh tỏ ra sợ hãi, bọn hắn năm lần bảy lượt làm khó Tiêu Phàm, giờ chỉ sợ Tiêu Phàm đòi nợ cũ.
Mặt khác, Tả Giang Lê đứng đằng xa lại hai mắt tỏa sáng, nhìn Tiêu Phàm đầy tán thưởng, thậm chí còn có một chút tham lam.
Thậy lâu sau, Tiêu Phàm mới bước từng bước lên quảng trường, Tứ trưởng lão cùng Tam trưởng lão đều nhường ra một con đường.
Ánh mắt Tam trưởng lão có chút phức tạp, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Tả Giang Lê một chút.
“Đã đến giờ.” Lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên, Tu La Sơn chủ bước lên môt bước.
Đám người thấy thế, nhao nhao nhìn về phía Tu La Sơn chủ, sâu trong đáy mắt là sự cung kính từ tận đáy lòng.
Tiêu Phàm cũng cẩn thận quan sát Tu La Sơn chủ, cho dù với ánh mắt bây giờ của hắn cũng nhìn không thấu Tu La Sơn chủ, đối phương giống như một đầm nước đọng vậy.
“Thiên Thần cảnh sao?” Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, nếu là trước kia, khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong-sat-than/827725/chuong-1950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.