Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm nhìn Tu La kiếm dài cả mấy trăm trượng kia, miệng to đến mức có thể nhét cả quả trứng vịt vào.
Người ở đây chưa bao giờ nhìn thấy bảo kiếm to lớn như vậy, cho dù là đông đảo vương tử, công chúa cũng chưa từng thấy.
“Đây là kiếm Tu La Vương trong truyền thuyết sao?” Ở nơi xa, Cổ Nhược Trần híp mắt, kinh ngạc nhìn Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm, trong lời nói xen lẫn sự kích động.
Cho dù là Cổ Nhược Trần cũng chỉ từng nghe nói kiếm Tu La Vương nhưng cũng chưa từng được nhìn một cách chân chính, bây giờ có thể nhìn thấy nên hắn ta khá chấn động.
“Chém!”
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên kéo lại tâm trí của tất cả mọi người, sau đó họ nhìn thấy ma ảnh Tu La phía sau Tiêu Phàm đang cầm Tu La kiếm mạnh mẽ chém ra.
Sau một khắc, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh vì bàn chân khổng lồ dài mấy trăm trượng kia đã bị Tu La kiếm trực tiếp chém xuống từ đầu gối.
Vô vàn đá tảng rơi từ trên cao xuống, đập xuống mặt đất, đám người Tiếu Thiên Cơ lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ, dùng tốc độ cực nhanh để tránh xa nơi đó.
“Tu La Vương Kiếm!” Tiếu Thương Sinh quát lên một tiếng chói tai, ẩn trong lời nói chính là sự tham lam: “Hai tên ngu ngốc Dạ Cửu Thiên và Dạ Cửu U lại không cướp lấy kiếm Tu La Vương sao?”
Vừa dứt lời, Tiếu Thương Sinh lại như hiểu ra gì đó: “ Cũng đúng thôi! Hai tên đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong-sat-than/827817/chuong-1889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.