Nhìn bóng lưng rời đi của Thanh Phong lão tổ, Cổ Nhược Trần không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Người này cũng là người quyết đoán đấy! Nhưng mà có vài người phải dùng một đòn đánh chết, đừng để đến lúc đánh rắn không chết còn để nó quay lại cắn mình!”
Trải qua việc này, Cổ Nhược Trần có thêm hiểu biết đối với Tiêu Phàm, loại người như Tiêu Phàm dù không thể làm bằng hữu thì tuyệt đối không thể làm kẻ thù.
Còn đối với Thanh Phong lão tổ, Cổ Nhược Trần cũng không có đồng tình với lão ta, nếu nhưu lão ta không ép sát Tiêu Phàm từng bước, luôn miệng uy hiếp hắn thì Tiêu Phàm cũng sẽ không dùng cách này với lão ta.
“Tiểu huynh đệ, ngươi phải cẩn thận Thanh Phong lão quỷ đấy! Lão ta là loại người có thù tất báo!” Xích Vân lão tổ truyền âm nhắc nhở Tiêu Phàm.
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở!” Tiêu Phàm cảm tạ Xích Vân lão tổ.
“Người trẻ tuổi, cần phải biết đạo lý cây cao đón gió, dù sao Thanh Phong lão tổ cũng là tiền bối của ngươi, phải biết tôn trọng người ta một chút!” Lúc này, một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
Nhìn lại thì thấy Cổ Thần Phong đang ngồi trên ghế, y nhìn về phía Tiêu Phàm với ánh mắt không kiên nhẫn.
“Đa tạ giáo huấn của Cổ các chủ! Nhưng mà có vài người, ngươi cho hắn sự tôn trọng nhưng hắn chẳng những không cảm kích mà người lại còn muốn đứng lên đầu ngươi, như vậy, chúng ta nên dùng một bàn tay chụp chết chúng khi gặp phải loại người này!” Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong-sat-than/827906/chuong-1825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.