- Kiếm huynh?
Sở Vân Bắc quay đầu, nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.
Không sai, ngăn cản Dịch Bằng tự sát chính là Tiêu Phàm, hắn chậm rãi tiến lên, thần sắc thập phần bình tĩnh làm cho người ta nhìn không thấu hắn nghĩ.
Trong nhận thức Sở Vân Bắc, Tiêu Phàm là hạng người tâm ngoan thủ lạt, lúc trước không chút do dự giết chết, hiện tại vì cái gì lại cứu Dịch Bằng đây?
- Nhị Thiếu, người trẻ tuổi ai không thiếu khí thịnh, ngẫu nhiên phạm chút sai lầm cũng có thể lý giải nha, Dịch Bằng đắc tội Nhị Thiếu, xác thực đáng chết.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.
Sở Vân Bắc nghe được Tiêu Phàm gọi hắn Nhị Thiếu, trong lòng vẫn là hết sức cao hứng, chí ít Tiêu Phàm cho hắn mặt mũi.
Bất quá hắn càng thêm nổi lên nghi ngờ, Tiêu Phàm nếu cứu Dịch Bằng, lại vì sao muốn giết hắn đây?
Dịch Bằng ngay từ đầu nghe được Tiêu Phàm xin tha cho hắn, trong lòng vui vẻ, song khi hắn nghe được câu nói kia, một hơi kém chút không thở nổi.
Đám người càng kinh ngạc không thôi, không nghĩ đến người này bề ngoài bình thường lại có thể quyết định sinh tử Dịch Bằng.
Kỳ thật Tiêu Phàm là có ý nghĩ của mình, nếu lúc trước hắn cũng không ngại giết Dịch Bằng, đương nhiên, cho dù Dịch Bằng nếu như không có quyết đoán tự sát, Tiêu Phàm cũng sẽ không ngăn cản.
Ngay từ đầu ở trong mắt Tiêu Phàm, Dịch Bằng chỉ là một thiếu gia kiêu hoành bạt hỗ ăn chơi, bất quá khi hắn cầm lấy trường kiếm gạt về cổ, Tiêu Phàm đối với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong-sat-than/828664/chuong-1167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.