Tiêu Phàm cẩn thận từng li từng tí đem mỗi một giọt nước mắt dùng bình ngọc thu lại, tựa như bảo bối, hai tay vuốt ve khuôn mặt Tiểu Ma Nữ, nhẹ giọng nói:
- Đời này, ta sẽ không để ngươi rơi một giọt nước mắt.
- Là ta sai, là ta không đủ kiên cường!
Tiểu Ma Nữ lắc đầu, vội vàng ngừng nước mắt, nức nở nói.
Tiêu Phàm không nói, ôm Tiểu Ma Nữ vào lòng, hai người chăm chú ôm cùng một chỗ, cái ôm này thật lâu, thời gian như đứng lại trong thời khắc này.
- Thật xin lỗi, để ngươi đợi lâu.
Hồi lâu, Tiêu Phàm lúc này mới buông Tiểu Ma Nữ ra.
- Ngươi có thể tới là tốt rồi.
Tiểu Ma Nữ nín khóc mỉm cười, chỉ là nàng vô luận như thế nào cũng che giấu không được dung nhan trắng bệch.
Tiêu Phàm cau mày, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Ma Nữ, con ngươi mạnh mẽ co lại, không thể tưởng tượng nổi kêu lên:
- Thân thể ngươi tại sao như vậy?
Bây giờ Tiêu Phàm không kém gì Bát Phẩm Luyện Dược Sư, lấy nhãn lực hắn tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra tình trạng cơ thể Tiểu Ma Nữ.
Giờ phút này, Hồn Lực trong cơ thể Tiểu Ma Nữ còn thừa không có mấy, thật giống như bị một cỗ lực lượng nào đó hút đi, sinh cơ trôi qua, tùy thời đều có thể thân tử đạo tiêu.
Khó trách sắc mặt nàng tái nhợt như giấy trắng, tựa như bị một trận bệnh nặng.
Chủ yếu nhất là, lấy nhãn lực Tiêu Phàm lại nhìn không ra nguyên nhân cụ thể, khiến cho Tiêu Phàm có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong-sat-than/829164/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.