- Phải làm sao mới ổn đây!- Ai...Tề Ngự Phong thở dài một hơi, nói:- Đáng tiếc hiện tại ta là một kẻ tàn phế, không thể giúp Mục đạo sư.Trong lòng Tề Ngự Phong đúng là có phần tự trách, dù sao, Mục Vân trợ giúp Tề Minh thu được thành công lớn như thế, mà hắn lại không thể báo đáp.- Ai nói ngươi là kẻ tàn phế!Lúc mấy người nói chuyện, một thân ảnh, trên thân tản ra một cỗ mùi hương khác thường, đi vào trong tiệm sắt.- Mục Vân!- Sư phụ, ngài cuối cùng cũng đến.- Mục đạo sư.Nhìn thấy Mục Vân đến, trên mặt mấy người này lộ ra một tia thả lỏng.Giờ phút này, Mục Vân mới là người dẫn đầu của bọn hắn.- Vân ca, lời huynh mới nói có ý gì? Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan đã luyện chế thành công rồi?Tần Mộng Dao bước lên phía trước, nghi ngờ hỏi.- Đúng thế, nam nhân của muội luyện chế đan dược, có thể không thành công sao?Mục Vân cười hắc hắc, bàn tay mở ra, hai viên đan dược màu sắc hoàn toàn khác nhau xuất hiện.Trong đó có một viên là Phong Linh Đan, đen tuyền một màu.
Một viên Trúc Linh Đan khác, lại tỏa ra màu xanh, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.- Đây là Phong Linh Đan!Mục Vân chỉ vào đan dược màu đen, nói:- Phong Linh Đan, có thể phong bế toàn bộ kinh mạch của ngươi, uống đan dược này vào, kinh mạch toàn thân sẽ bị đứt đoạn, mùi vị đó...- Ta có thể tiếp nhận!Lời của Mục Vân còn chưa dứt, Tề Ngự Phong tiếp lời:- Mười mấy năm qua, ta sống trên xe lăn đã quá phiền chán.- Rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong-than-de/2604580/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.