- Phải.
Đường Phong gật đầu, vẻ mặt lộ ra đau đớn như bị cắt da cắt thịt.
- Người kia là ai, tốc độ thật nhanh!
- Đó là Liễu Như Yên của Trảm Hồn Tông.
Cổ U Nguyệt nhìn về phương hướng nàng kia biến mất đáp:
- Nếu chỉ tỉ về tốc độ thì trong đám Linh Giai thượng phẩm người này chạy nhanh nhất! Ngươi lại có thể ngăn được nàng một chiêu quả là hiếm thấy.
- Cổ gia chủ khen nhầm rồi, tuy rằng vãn bối có thể ngăn cản nàng được một chiêu nhưng mà thứ đó không thể bảo trụ được.
Đường Phong thổn thức không ngừng.
Cổ U Nguyệt trừng mắt nhìn Đường Phong:
- Cái gì mà vãn bối với cả vãn bối liên tục, ta nhìn rất già sao?
- Tỷ tỷ nhìn so với ta còn trẻ hơn rất nhiều, già đâu mà già.
Linh Khiếp Nhan cười tủm tỉm ở bên cạnh xen vào một câu.
Nhất thời Cổ U Nguyệt người tươi như hoa:
- Ha ha, lời nói của tiểu muội này quả thực vô cùng ngọt ngào.
Đường Phong cảm thấy lạnh xương sống, chẳng qua khi nghe mấy câu đó hắn lại phát hiện Cổ gia chủ này cũng không như tưởng tượng của chính mình, lấy thực lực của nàng nếu muốn đoạt trận pháp thì hoàn toàn có thể bắt mình trở về Cổ gia, nhưng nàng lại không làm như vậy. Nói như thế mục đích của nàng cũng không phải quyển trận pháp, vậy nàng tới nơi này làm gì?
Đường Phong có chút đoán không ra.
- Chẳng qua lá gan của tiểu tử ngươi không hề nhỏ a, dĩ nhiên lại muốn tìm người trong Thiên Cốc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong/671140/chuong-1045.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.