- Phong ca ca làm sao vậy?
Linh Khiếp Nhan nhìn thấy Đường Phong chau mày không khỏi mở miệng hỏi.
- Không có việc gì, chỉ là cảm giác có chút kỳ quái.
Đường Phong lắc đầu, hắn đang muốn đi thăm dò ký ức thời gian của người này đột nhiên một cỗ linh khí ba động truyền từ trong bụng người này đi ra, cỗ linh khí ba động vô cùng tinh khiết, nó hoàn toàn không giống với linh khí thiên địa lại càng không giống với cương khí mà người tu luyện sở hữu.
Cùng lúc cỗ linh khí ba động này xuất hiện thì một đoàn quang mang yếu ớt cũng bay ra từ trong bụng người kia.
- Này…
Đường Phong và Linh Khiếp Nhan đều lấy làm kinh hãi, lúc nãy người này chết ở dưới kiếm của Đường Phong cũng không hề đại chiến qua một hồi nhưng giờ lại có loại phản ứng này, tự nhiên khiến cho người khác nghi hoặc không giải thích được.
Đoàn quang mang yếu ớt ở kia dần dần sáng rực lên, một ít ánh huỳnh quang hội tụ lại ở trên bụng hắn bỗng nhiên thu lại, nó từ từ ngưng tụ thành một vật, lẳng lặng phiêu phù ở trước mắt không hề nhúc nhích, quang mang nhanh chóng tiêu tán, ngay cả linh khí ba động cũng triệt để biến mất đồng thời vật thể này rơi xuống.
Thứ này đại khái chỉ to bằng bàn tay trẻ con, nhìn qua là một cái gương nhỏ.
Đường Phong đưa tay cầm cái gương nhỏ này lên phóng mắt nhìn lại, vừa mới nhìn đã khiến hắn không khỏi chấn kinh.
Cái gương bình thường tự nhiên đều có công năng phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-thuong/671147/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.