Ngày lễ khai giảng chính thức bắt đầu sau một kỳ nghỉ dài hạng, xuyên suốt 3 tháng trời, xuân hạ lá thu bay.
Yên Tử vẫn như thế, dù cho bị thời gian 3 tháng, vùi lắp tới cỡ nào, thì cô vẫn ngời ngời rạng rạng, tỏa sáng lạ thường.
Thật là ngại, khi phải thu hút nhiều ánh nhìn hâm mộ của mọi người đến như thế. Vì tôi là ai? Tôn Yên Tử đó! Nghe hay không? Tên đẹp chứ? Là tôi đó! Hâm mộ không? Thôi khỏi cần, tôi biết thừa!
Yên Tử hôm nay diện trên người một cây đen, từ đầu đến chân cũng đen xì xì, đứng giữa đám đông thì nổi bật vô cùng.
Bước vào trường với tâm trạng không hề tệ! Hí hí.... sân trường không còn ai hết! " đệch!!! " đi trễ sao?
Yên Tử : " không phải chứ? Mới có 7 giờ hơn thôi mà? "
______ ta là vạch ngăn cách ____ nhìn gì? Nhìn chổ khác đi _______
Yên Tử oai phong đi vào lớp, mặc dù lúc nãy có hơi vất vả, thiếu điều muốn quỳ lạy van xin thầy hiệu trưởng để hỏi địa chỉ....à mà thôi! Nói ra thì chỉ có nước đội quần.
Bước chân dõng dạc của cô vang dội cả hành lang, đứng trước cửa phòng học, cô tiêu sái mở cửa bước vào. Nghiên một góc, cúi đầu chào. Mặc dù chưa kịp nhìn, chỉ biết cúi đầu hành lễ trước cái đã, trong phim có nói " kẻ thức thời là trang tuấn kiệt " chuyện gì đó thì tính sau đi.
Yên Tử : " Chào mọi người!!! Xin lỗi vì đã đến trễ!!!Mình là Tôn Yên Tử! Rất vui được làm quen! Mong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/1934596/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.