Thụy Ân : " Em vừa nói gì? " mặt lạnh sắp đóng băng, thế mà Yên Tử vẫn chưa phát hiện ra, vẫn cứ tiếp tục diễn sâu không thấy đáy.
Yên Tử : " Em nói ngày mai sẽ đi chấp nhận lời tỏ tình của hai người kia. Có làm sao đâu? Chị hỏi em làm gì? Em có là cái gì của chị đâu?.... híc.... chị yên tâm đi, em không lặp lại câu nói lúc chiều nữa đâu, chị đừng có để trong lòng. "
Thụy Ân : " Tôi thích để trong lòng đó rồi sao? "
Kinh ngạc, ý chị là sao?
Yên Tử : " Oa....chị ghét em đến vậy sao? Thù dai để trong lòng chứ gì....em biết mà...°℅¢¡=€}℅€°{..... " Khóc lóc... khóc lóc
Thụy Ân : " Aiii..... phiền chết đi được " nhít lại gần nghiêng người
Yên Tử : "....chị còn chê em phiền nữa. Em... Ô ~ " trợn mắt. Không biết là chê Yên Tử phiền hay là muốn người trước mặt tắt cái đài phát thanh 24h kia lại, mà Thụy Ân nhà ta chấp nhận hy sinh, vươn tay ghì cô lại, chủ động hôn xuống.
Au : cái gì kì vậy a? Thật ra có rất nhiều cách làm người ta im lặng, chẳng hạn như tán vào mặt cô một cái rõ to. Đâu nhất thiết hôn hôn gì đó, cẩu lương quá trời.
Hai mắt Yên Tử trợn lên, đôi môi ướt át của Thụy Ân chầm chậm mà lướt trên hai cánh hoa của cô. Một chút ý thức cuối cùng còn sót lại, Yên Tử muốn lấy tay đẩy nàng ra nhưng ( ngu gì! Đây là cơ hội vạn năm có một nha. ) Nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/1934604/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.