Tịnh Lâm chạy vòng vòng hết mọi ngóc ngách ở xung quanh, từ bụi cỏ, lùm cây hay hang hầm, vách đá,..... nhưng chỉ có được một kết quả: vẫn là không tìm thấy!
Tịnh Lâm : " Cái tên hâm này, chạy đi đâu rồi không biết. " tức giận, giơ chân lên hất cục đá bên đường.
Tủm!
Ơ???
Định thần lại, trước mắt là cái hồ nhỏ, Tịnh Lâm mới phát hiện mình đang đứng ở một nơi vô cùng xa lạ, cũng đã lâu không có về đây nên nàng không nhớ rõ địa hình nữa rồi. Trời đã vào khuya, khí lạnh rần rần chạy dọc sống lưng của nàng, xung quanh đây ngoại trừ cây cối ra thì cũng chỉ là cây cối. Sắc đêm đen kịch bao trùm mọi cảnh vật nơi đây, làm cho nó trở nên âm u đến đáng sợ. Ánh đèn mờ nhạt trong tay, lâu lâu lại hướng đông hướng tây rọi rọi qua lại, côn trùng râm ran kêu, từng tiếng từng tiếng vang lên, ân! Quá là rùng rợn đi.
Hic hic hic..... Tử chết tiệt! Em chạy đi đâu rồi hả? Tôi sợ sắp ngất rồi đây nè.....
Trở lại Ngôn gia, Yên Tử vừa đi một vòng xung quanh trở về, nghe A San đang ngáy ngủ nói Tịnh Lâm đi tìm mình, có chút bất ngờ! Không phải nàng đang nói chuyện phiếm với cái tên " trộn tiêu " kia sao?
Nhất lên điện thoại, rất nhanh đánh đi một cuộc
Ở đây, Tịnh Lâm đang sợ muốn chết, lại bất ngờ nghe được tiếng chuông điện thoại, xén xíu nữa là quăng luôn cây đèn pin trong tay.
Tử?
Ấn nút nghe....
Yên Tử : " uy? Chị đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/1934677/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.