Yên Tử : " Nga? Triệu thiếu gia, bữa trưa ngài vẫn còn chưa có ăn, trù nghệ của ta ngài vẫn còn chưa có nếm thử, cớ sao lại vội vã ra về thế kia? " vừa giúp Triệu Tôn quăng đôi dép ra ngoài cửa, Yên Tử vừa giả vờ hỏi hang giống như: ngươi vì sao lại không biết tấm lòng cao thượng của ta?
Triệu Tôn : " Ách...., ta.... ta bất chợt nhớ tới toilet ở nhà chưa có dội, bếp gas chưa có tắt, đèn ngủ _ điều hòa với TV vẫn còn mở. Cho nên....cho nên.... ta phải cần nhanh chóng về giải quyết cái đã. hahaha..... " gãi đầu, Triệu Tôn có chút xấu hổ, không phủ nhận là IQ của hắn rất thấp, vì vậy trong thời gian ngắn mà vắt óc để viện ra được cái lí do này là xem như xuất hiện kì tích, đáng được tuyên dương.
Hắc..., viện cớ? Hảo! Hảo! Hảo! Ta còn chưa đánh mà ngươi đã tước vũ khí chịu thua, ta đây cũng không độc ác đến nổi ép ngươi vào đường cùng.
Cười cười, Yên Tử hướng mắt nhìn qua Tịnh Lâm đang đứng ngốc một bên. Cái con người này, đáng ra giờ phút này phải tỏ một chút thái độ lưu luyến gì đi chứ, có đâu mà đứng ngố ra một đống thế kia? Làm cho con người ta thương tâm gần chết kia kìa!
Sau khi Triệu Tôn khuất bóng, Tịnh Lâm mới quay sang nhìn Yên Tử
Tịnh Lâm : " Chị không ngờ nha..... bình giấm của em lại to đến như vậy, chỉ cần lật một cái, ân, nhấn chìm người ta. " khoanh hai tay lại, tựa lưng vào tường, gật gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ai-that-nu-lao-su-thien-lang/1934686/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.