Sáng hôm sau xuống núi. Trên đường đi, tôi luôn giữ khoảng cách an toàn với Giang Dã.
Tin tức tối hôm qua quá sốc.
Tôi phải tiêu hóa đã.
Kết quả của việc tiêu hóa là tôi nằm lì cả ngày, mới quyết định gọi Giang Dã ra nói chuyện rõ ràng. Hẹn gặp nhau ở quán cà phê trước cổng trường vào thứ 2.
Giang Dã đến muộn, tay còn xách theo máy tính: "Anh vừa tan học."
"Không sao, không sao."
"Tìm anh có chuyện gì?"
Tôi hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Sao anh lại thích em?"
Giang Dã: "Hửm?"
Tôi cắn môi: "Hôm đó trên núi, em nghe thấy anh nói chuyện với Tư Nhu, sao em đã đá anh rồi, anh còn muốn tỏ tình với em?"
"Em thấy em không tốt đến mức anh phải thích em."
Giang Dã thản nhiên uống một ngụm cà phê, như đã lường trước được ngày này.
"Thực ra anh đã gặp em từ khi còn nhỏ. Em còn nhớ không?"
Tôi lắc đầu.
Một anh chàng đẹp trai như vậy, gặp rồi tôi có thể quên sao?
"Năm lớp 2, anh theo người lớn về quê tảo mộ, anh vô tình rơi xuống cống ven đường, là em đã cứu anh lên."
"Rõ ràng em sợ muốn chết, nhưng vẫn cố kéo anh lên bờ, cứu xong còn khoe với bạn bè, vì anh bơi giỏi hơn em, nên anh nhớ rất rõ."
Tôi: "..." Có thể đừng nhắc đến chuyện xấu hổ hồi bé được không?
Giang Dã: "Năm lớp 12, anh cũng gặp em. Hôm đó vừa đánh bóng rổ xong, vô tình va vào em ở cầu thang, em đau đến mức nhíu mày."
"Anh định xin lỗi em, tiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-bao-nuoi-cau-am-nha-giau/2395567/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.