Tôi không dám nói chuyện mình bị "khát da", nhưng vẫn phải nói giúp Giang Dã vài câu.
"Bố mẹ đừng quản nữa, anh ấy là bạn học của con, anh ấy rất tốt."
Hình tượng trai bao câu lạc bộ biến thành cậu nhóc choai choai, bố tôi suýt chút nữa ngất xỉu.
"Còn nhỏ mà không lo học hành, phải chia tay ngay, đừng để bố đích thân đến tìm thằng nhóc đó tính sổ."
Cãi nhau xong, tôi bị giam lỏng ở nhà, thẻ cũng bị khóa hết, càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Tôi sống cuộc sống của mình còn chưa xong, lấy đâu ra tinh lực mà yêu đương với Giang Dã nữa, thôi đừng làm lỡ dở người ta.
Hơn nữa, nếu bố tôi đích thân đến đó, dùng thủ đoạn trên thương trường để đối phó với một đứa trẻ như Giang Dã, thì Giang Dã cũng đủ khốn khổ rồi.
Tôi mở khung chat với Giang Dã, đôi mắt đỏ hoe.
[Chia tay đi].
Gửi tin nhắn xong liền chặn Giang Dã.
Mệt mỏi quá.
Cảm giác như nuôi 6 đứa con trai lớn rồi, lại phải nuôi thêm 12 đứa cháu vậy.
Một tuần sau, tôi mới được phép ra ngoài. Đổ rác xong, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở ngã tư cách đó không xa.
Hình như là Giang Dã.
Tôi dụi dụi mắt, xác định là anh ta.
Giang Dã trông có vẻ tiều tụy, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến tôi đau lòng, không biết anh ta đã trải qua những gì trong một tuần qua.
Tôi đi về phía anh ta: "Sao anh lại đến đây?"
Giang Dã nhìn tôi, lúng túng nói: "Sao em lại chia tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-bao-nuoi-cau-am-nha-giau/2395587/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.