Quán Bar vẫn đông đúc và nhộn nhịp như mọi ngày, ngày nào cô cũng đi làm ở đây nên dường như đã quá quen với không khí này nên cảm thấy khá bình thường.
Ban đầu khi cô chọn công việc này cô cũng khá phân vân, vì tính chất công việc sẽ hướng ngoại và chịu được những tiếng ồn xung quanh nhưng không vì thế mà bị ảnh hưởng đến công việc của mình.
Cũng như mọi ngày cô đều vào quầy đứng dọn dẹp một chút rồi lại chờ đợi nhân viên phục vụ đến đưa những món khách gọi.
Cô nhân viên phục vụ đi tới cô đứng thẳng người dậy với tư thế sẵn sàng:
"Chị ơi có khách muốn gặp chị"
Cô ngờ ngệch mặt hỏi:"Em biết tên họ là gì không?"
"Em không biết nhưng theo em quan sát thì họ là dân có tiền, nhiều đàn ông nhưng chỉ có hai người phụ nữ thôi ạ"
Cô gật đầu bước ra vỗ vai cô nhân viên:"Để chị ra, em cứ làm tiếp công việc của mình đi"
"Bàn số 32 đấy ạ"
Cô nhân viên gật đầu chào Lạc Uyển rồi đi đến những bàn khác để khách gọi món, cô đi đến bàn số 32 như lời của đồng nghiệp mình.
Khi vừa đến có một người đàn ông với giọng nói trầm, nói với giọng trêu ghẹo:
"Chà tôi tưởng là em sẽ không chịu ra khỏi quầy cơ đấy, hôm nay ngoan thế"
Cô trương mắt cố nhìn ra hắn là ai nhưng vì ánh đèn cứ liên tục chớp tắt lại mờ ảo.
Hắn đang ngồi bỗng đứng dậy đến gần cô hơn kề sát mặt hắn vào cô:
"Em nhìn rõ tôi hơn rồi đúng không?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-ghe-ngang-tim-em/2573187/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.