Sắc mặt hắn biến đổi, ba bước thành hai xông vào nhà, Lệ Vi Lan thấy hắn vội vã như vậy cũng bước nhanh hơn một chút.
Hai người xông vào phòng, khi nhìn thấy đám trẻ con nằm la liệt trên sàn nhà vừa rên vừa rỉ rỉ, Trần Phong sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì!”
Hắn kéo đứa trẻ lớn tuổi nhất, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì?”
Đứa trẻ vẫn nằm rên rỉ trên sàn, xoa bụng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười mơ màng: “Trần ca, vui quá. Ăn no quá. Vừa nãy có một con mèo lớn chơi với chúng em...”
“Cái gì?” Lần này là Lệ Vi Lan lên tiếng.
Anh nhìn thấy nồi sữa và dấu vết ăn uống còn sót lại trên sàn, anh cầm nồi lên, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào, đồng tử Lệ Vi Lan hơi co lại: Chỉ cần chạm nhẹ như vậy, anh đã dám chắc chất liệu của cái nồi này hoàn toàn khác biệt so với những cái khác.
Giống như bốn bức tường của căn cứ Noah, loại vật liệu này căn bản không phải thứ mà người sau thời mạt thế có thể chế tạo ra.
Lệ Vi Lan dám chắc: Đây là đồ do cô để lại.
Cô đã đến đây! Cảm giác bị theo dõi trong quán bar vừa nãy quả thực không phải ảo giác của anh, mà là cô thực sự đã đến!
Mèo?
TBC
Những đứa trẻ này nói con mèo lớn là sao?
Vẻ vội vã trên mặt anh khiến đứa trẻ vẫn đang rên rỉ ôm bụng hơi sợ, nó khẽ giật mình, ngẩng cổ trừng mắt nhìn Lệ Vi Lan: “Anh là ai?”
Trần Phong bước lên ngăn đứa trẻ lớn nói tiếp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-nuoi-trung-boss-mat-the/2722458/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.