Bạn cùng phòng của cô co rúm trong phòng, lén lút nhìn một bên run rẩy, nghĩ đến việc đi báo cảnh sát gọi điện thoại, lại sợ mình nhìn nhầm, chỉ nghe thấy tiếng mài d.a.o truyền đến từ phòng khách, toàn thân không ngừng run rẩy: trời ơi, bạn cùng phòng này của cô ta muốn làm gì?
Trầm Chanh không muốn làm gì cả.
Cô mài d.a.o xong, lấy cánh tay trong hộp ra, giơ cao con d.a.o trong tay, c.h.é.m xuống!
Gói m.á.u bên trong vỡ ra, b.ắ.n tung tóe vào mặt cô.
Trầm Chanh đưa tay chấm một giọt, đưa lên miệng ngửi ngửi: ngọt lịm. Xi-rô.
Cô cười một cách kỳ quái, l.i.ế.m liếm như đang nếm thử, rồi lại c.h.é.m một nhát, rồi lại một nhát nữa... cho đến khi cánh tay lành lặn, căn bản không nhìn ra hình dạng cánh tay nữa.
Bạn cùng phòng trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.
Đến khi cô ta tỉnh lại, trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, không có gì cả, còn bạn trai trước đó đang gọi điện thoại với cô ta đã đến, lúc này đang ôm cô ta vào lòng, hai người nhìn cửa phòng với vẻ mặt đều mang theo vài phần sợ hãi.
“Cô ta không có ở đây?” Cô ta làm khẩu hình: người mà cô ta nói là ai, bạn trai cô ta hiểu rõ trong lòng.
Hắn vừa nghe xong cũng sợ hãi, thật ra hắn không tin cô gái nhỏ đó là kẻ g.i.ế.c người, nhưng... tâm lý chắc chắn là có vấn đề!
Biết đâu là bệnh tâm thần, chứng hưng cảm - trầm cảm từng cơn!
Hắn thấy vẻ mặt trước đó của cô có hơi giống như vậy... không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-nuoi-trung-boss-mat-the/2722479/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.