Trầm Chanh nhìn mà lòng đau như cắt, cô không tự chủ được mà liên tục gọi “Lan Lan”, từ Lan Lan biến thành “con trai” đáng thương mềm yếu, đến cuối cùng biến thành “Lệ Vi Lan”, câu cuối cùng biến thành tiếng hét đau đớn xé lòng, như thể trong lòng cô mơ hồ cảm thấy, cô sắp mất anh rồi.
Cô đột nhiên ngồi bật dậy trên giường.
Trời đã sáng.
Lưng Trầm Chanh toàn là mồ hôi lạnh, cô đột nhiên nhận ra: Cô dựa dẫm vào con trai, không phải là tình cảm với nhân vật giấy trong trò chơi thông thường.
TBC
Cô từng mơ thấy ngôi sao nam, thậm chí còn mơ thấy khuôn mặt của cầu thủ bóng đá và nhân vật hoạt hình ngoài đời thực, nhưng bất kể là ai, khi tưởng tượng đến cảnh họ rời đi, trái tim cô cũng không đau đớn như thế này.
Có lẽ là vì từ nhỏ đã mất mát quá nhiều, còn lại quá ít, sâu trong lòng Trầm Chanh rất ít khi có được cảm giác an ổn có thể giữ lại thứ gì đó mãi mãi.
Nhiều hơn là một sự chấp nhận bất lực, và liên tục tự nhủ với bản thân rằng đừng coi trọng những thứ ngoài thân quá.
Nhưng trong mơ, nhìn thấy anh như hóa thành một bức tượng vĩnh cửu, thậm chí tưởng tượng có một người chơi khác bước vào cuộc sống của anh, trong lòng cô hoàn toàn không thể chấp nhận được!
Nam thần giấy có thể thuộc về nhiều người, nhưng chỉ có một loại người, là độc quyền của cô, là sự sở hữu duy nhất của cô.
Trầm Chanh hoảng hốt xoa xoa trán, sờ thấy một tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-nuoi-trung-boss-mat-the/2722692/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.