Họ chắc chắn là nhớ.
Cô phấn chấn hẳn lên, lại gọi điện đến cửa hàng đồ cũ, may mắn là người thợ già vẫn còn nhớ người đàn ông đã cùng cô đến bán đồ hiệu Hermes, thậm chí còn có thể mô tả sơ bộ ngoại hình và chiều cao của Lệ Vi Lan, ông thậm chí còn có thể kể rõ ràng cảnh tượng ngày hôm đó: mọi thứ đều trùng khớp với ký ức của Trầm Chanh.
Cô không điên!
Không phải trí nhớ của cô có vấn đề!
Là trò chơi... chỉ có trò chơi của cô mới có vấn đề và đã biến mất!
Trầm Chanh dám chắc anh là người có thật, không chỉ là một ảo giác của cô.
Nhưng thời gian trôi qua từng ngày, Trầm Chanh thậm chí còn nâng cấp nhân vật “bình thường” trong trò chơi lên cấp tối đa trong lúc buồn chán và điên cuồng, đưa nhân vật một người một chó đi khắp thiên hạ đến màn chơi cuối cùng, đợi đến khi trò chơi xuất hiện biểu tượng “the end”, bắt đầu hiện bảng danh sách nhân viên, Trầm Chanh vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn hình trò chơi, đột nhiên cô bật khóc nức nở.
Trong căn phòng trống trải, Trầm Chanh khóc đến nước mắt giàn giụa.
Từng giọt nước mắt rơi xuống trang giấy đen trắng, đột nhiên, màn hình lóe lên:
Một dòng chữ đen trắng nhỏ hiện ra:
TBC
[Có mua: Tư cách đến thế giới khác không? (Một giờ)]
“???” Trầm Chanh nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ đó, há hốc mồm.
“???” Tư cách xuyên không đến thế giới khác?
Cô hít mũi, đột nhiên cảm thấy mình khóc đến nỗi trông như một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-nuoi-trung-boss-mat-the/2722694/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.