Bố tôi vô tình đâm vào đuôi một chiếc Rolls Royce.
Đối mặt với tổng tài lạnh lùng, bố tôi thấp thỏm hỏi:
“Có thể bồi thường từng kỳ không? Chia làm ba đời.”
Nói xong đẩy tôi về phía trước:
“Đây là đời thứ hai của tôi.”
1.
“Trần Đại Phát, con nghiêm túc cảnh cáo bố, trên người chúng ta chỉ có năm trăm tám mươi ba tệ.”
“Con đề nghị đem Đại Bạch bán đi, nếu không chúng ta sẽ không đủ tiền mua cơm ăn.”
Bố tôi nghe tôi muốn bán Đại Bạch, lập tức kích động quay đầu và điên cuồng hét vào mặt tôi:
“Con là cái đồ phụ nữ nhẫn tâm! Con đừng có mơ tưởng! Cho dù có bán con đi, bố cũng sẽ không bán Đại Bạch!!!”
“Đậu má!!! Nhìn xe kìa!!!”
“Phanh!”
Khi tôi nhìn thấy logo chữ R lấp lánh ánh bạc của chiếc xe phía trước, trái tim tôi tan nát.
Tôi chỉ thấy thứ này trên TV.
Theo truyền thuyết, nếu không sản xuất ra Rolls-Royce.
Đời này sẽ không có xe.
Bố tôi cũng nhìn thấy lô gô của xe, ngồi phịch xuống ghế vẻ mặt tuyệt vọng.
"Con gái, liệu có khả năng hay không, con nói xe phía trước lắp cái logo xe giả để hiển thị chữ X?"
Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ ghế sau xe phía trước.
Anh ta có dáng người cao lớn, ngũ quan sắc sảo, khi khoanh tay dựa vào thì khí chất của một tên khốn nạn đập thẳng vào mặt.
Một tia ảo tưởng cuối cùng của chúng tôi tan vỡ, tôi nuốt nước bọt.
Xong rồi, người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ là cực kỳ giàu có,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tinh-vap-phai-anh/2220373/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.