Triệu Nghị vẫn luôn nghĩ rằng mình là số 1 siêu mạnh*.
*Từ 0 đến 1. 0 là thụ không lật nổi, 1 là công không thể nào bị lật.
Có vô dụng lắm thì cũng nên là 0.7.
Mãi đến khi bị Lý Bình đè trên giường, cô mới bàng hoàng nhận ra...
0.7 cái rắm, cô căn bản chính là cái 0.3 còn thừa lại kia.
Hơn nữa, từ khi Lý Bình lấy bao (cao su cho) ngón tay ra thì cô đã thành con số 0 tròn trĩnh.
“Thoải mái không?”
Giọng hỏi trầm thấp vang lên ngắt ngang suy nghĩ Triệu Nghị. Lúc này, Lý Bình đang tựa nửa người vào cô, tóc dài tùy ý xõa hai bên, phất qua mặt cô tạo cảm giác ngưa ngứa.
“Ư.” Triệu Nghị nức nở một tiếng, đỏ mắt oán giận, “Tui biết ngay chị không có ý gì tốt mà! Cái gì mà làm hướng dẫn viên du lịch chứ. Tất cả chỉ là ngụy biện. Chị có để ý ngắm phong cảnh sao?”
“Không có.” Lý Bình đáp hết sức thẳng thắng, “Chị ngắm con người ở quê em.”
“Người nào?”
“Em.”
Triệu Nghị lập tức nghẹn lời. Người đại diện không giỏi ăn nói lại một lần nữa bi đạo diễn phim văn nghệ dụ vào tròng.
“Chị... chị để tui mặc quần áo đã.” Triệu Nghị đổi đề tài. Ánh đèn đêm leo lét trong phòng cùng động tác của các cô quá mức mờ ám, khiến mặt người ta nóng bừng, “Chị dậy đi chứ.”
“Một lần là đủ rồi sao?” Lý Bình nói, rồi ngoắc ngoắc ngón tay, ý đồ ám chỉ vô cùng rõ ràng, “Giờ vẫn còn sớm, không bằng thêm lần nữa?”
“Tui không... Oa.” Lời từ chối của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-dang-yeu-nhat-qua-dat/817901/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.