Hơi thở nặng nề dưới cơn tức vĩ đại phun trào khiến Giản Ái không hề chuẩn bị tâm lý sợ hãi dựa vào đầu giường, lưng không biết vì sao đột nhiên xuất hiện một luồng khí lạnh. Diệp Tu vén chăn lên, ngồi vào ghế đối diện giường, mười ngón đan vào nhau, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Giản Ái: “Nói thật đi! Đồ ngu ngốc, không biết hối cải.”
Giản Ái lòng dạ rối bời dời mắt đi, nhưng nghe thấy câu nói đó lại trừng ngược lại anh. “Là Hân Nhiên tìm tổng biên tập của bọn tôi báo tin, tôi chỉ là làm tròn nhiệm vụ thôi.”
“Nhiệm vụ sao? Ngoài chuyện này cô hoàn toàn không nghĩ đến gì khác?!” Diệp Tu đưa tay che mặt nói nhỏ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bi thương. “Là thế sao. Là cô không cố tình sao.”
Nhìn Diệp Tu như vậy, Giản Ái đương nhiên hoảng sợ, cô dường như có cảm giác sợ hãi như rơi vào vực sâu không thấy đáy.
Diệp Tu lại cười lạnh một tiếng: “Vì sao không tự đến hỏi tôi? Tôi sẽ thấp kém đến mức phải yêu đương lén lút sao?” Đồng tử trong mắt anh không hề di chuyển, ánh nhìn lạnh lùng như băng.
“Là tổng biên tập Đinh tự nhận điện thoại? Tôi chỉ là nhân viên của ông ấy.”
“Nhân viên?” Diệp Tu khẽ hỏi, ngữ khí lại lạnh đến tận xương cốt.
“Đúng vậy! Tôi không giống như anh sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, tôi chỉ là một người bình thường, ngày nào cũng phải bôn ba vì một ngày ba bữa.” Cánh tay bị thương bị anh nắm lấy, làm người ta đau đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-la-paparazzi/2196440/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.