Cuối cùng, Vu Tư Linh nghĩ ra biện pháp, các nàng sẽ đi theo phía sau một bác gái nào đó.
Với kĩ thuật của cả hai không biết có mua được cọng hành củ tỏi nào không nữa.
Vu Tư Linh đắc ý dào dạt mà bày ra thành quả: "Chị xem, thế nào?"
Lê Nguyệt Uẩn nhỏ giọng vỗ tay: "Lợi hại lợi hại, không hổ là Linh Linh."
"Phải vậy chứ!"
Vu Tư Linh kiêu ngạo nâng nâng cằm, nhìn thời gian vội thúc giục nói: "Ui, thời gian không còn sớm, chị đi làm mau đi trưa nay em không có tiết không cần đưa em đi học."
"Ừm, vậy tôi không đi lên nữa.
Chiều nay em đi học nhớ phải cẩn thận."
"Không thành vấn đề." Vu Tư Linh nhón mũi chân nghiêng đầu nhìn, thấy nàng đạp xe đạp đi xa lúc này mới lập tức chạy về phòng.
Cất hết thức ăn vào tủ lạnh, xuống lầu chạy về phía ngược lại từ cửa sau thôn trốn ra ngoài, bắt một chiếc xe "Chú ơi, đi Tân Đông Phương."
Đây chính là thời điểm tốt để học tập!
Tân Đông Phương nằm ngoài làng đại học, có hai bên câu đối trên cửa như Lam Tường.
Hôm qua nàng đăng bài lên diễn đàn các trường đại học tỏ vẻ chính mình nguyện ý trả giá cao để học vài tiết của một bạn họcTân Đông Phương, rất nhanh có người giao dịch.
Nàng ở cửa đợi một trận, mới thấy một cô gái ra ám hiệu với mình: "Động yêu động yêu (?),tôi là lẻ loi tam (?).
Xin hãy nói ra ám hiệu." ( Mình không dịch được tên bọn họ gọi nhau, mấy bạn góp ý cho mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-moi-ngay-deu-gia-ngheo/2682649/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.