Hai người cuối cùng cũng chưa mua được nước bi ai đi ra đứng trước cửa hàng, Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy xưa nay chưa từng có khi nào quê thế này.
Nàng không đành lòng nhìn thấy biểu tình mất mát của cô bé, quay đầu đi: "Em chờ chút, tôi nhất định sẽ mua nước cho em."
"Khoan đã chị chờ một chút!" Vu Tư Linh đuổi theo, nhìn bóng dáng quật cường kia sợ rằng nàng muốn đi ứng trước hai ngày lương đem chút tiền ít ỏi đó về mua nước cho mình "Khoan, từ từ đã Lê......!Lê cái gì ơi? A Lê!"
Lê Nguyệt Uẩn bước chân dừng lại kinh ngạc quay đầu, ngón tay chậm rãi chỉ vào chính mình: "Em ở kêu tôi?"
"Vâng." Vu Tư Linh ngượng ngùng nói rõ là nhất thời sốt ruột đã quên tên người ta, thiên chân vô tà mà cười cười, "Gọi như vậy có vẻ tương đối thân mật."
"Ừm, Linh Linh."
Vu Tư Linh:......!Chị cũng thân mật quá rồi.
Lê Nguyệt Uẩn thấy nàng mặc trang phục gấu trúc bụ bẫm lúc chạy nhìn rất đáng yêu*, không khỏi cười nói: "Làm sao vậy?" ( Chỗ này mình chém thôi ạ)
"Em đã nói là không cần nhất định phải đi mua mà, chị chờ một lát em sẽ quay lại ngay." Vu Tư Linh chạy về cửa hàng, tìm ông chủ ôm hai chai nước chạy ra đưa cho Lê Nguyệt Uẩn một chai "Đây nè, nước miễn phí."
"Cảm ơn." Lê Nguyệt Uẩn nhận chai nước.
*
Hai người ngồi ở ven đường, Vu Tư Linh mở nắp ngửa đầu uống hai ngụm, xoay đầu vừa thấy: "Chị nhìn em làm gì?"
"Không có gì, em thoạt nhìn rất mệt." Lê Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-moi-ngay-deu-gia-ngheo/2682651/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.