Sau khi hai người mua thuốc tiêu hoá xong, Vu Tư Linh ngậm trong miệng nhai chơi, tay được Lê Nguyệt Uẩn nắm, đi dạo quanh khu phố.
Sau đó bọn họ phát hiện ra con hẻm này có bán rất nhiều đồ ăn vặt ngon lành, cho dù là 12 giờ đêm cũng vô cùng náo nhiệt.
Vu Tư Linh ngửi được mùi thơm, nói theo bản năng: "Thơm quá."
"Tối nay em không thể ăn thêm gì nữa." Lê Nguyệt Uẩn nhấn mạnh.
"Hừ." Vu Tư Linh hờn dỗi khi nghĩ tới 'Cám treo mà heo nhịn đói', "Lần sau lại đến!"
"Hôm nay không tiếp tục nữa à?" Lê Nguyệt Uẩn tiếc nuối nói.
"Không được, hoàn cảnh không tốt sẽ ảnh hưởng đến hồi ức của lần đầu tiên." Vu Tư Linh nói, cô hy vọng có thể cho Lê Nguyệt Uẩn một đêm hoàn mỹ, tuyệt vời không sao tả xiết! Mà không phải là một đêm ợ liên tục đến nỗi phải đi mua thuốc tiêu hoá.
"A, hình như bên kia có chợ kìa." Vu Tư Linh phát hiện vài chủ sạp đang thu dọn đồ đạc, liền nhìn chăm chú, "Để em đi học nấu vài món, sau này sẽ nấu cho chị ăn nha."
"Được." Hai người đi lên lầu, Lê Nguyệt Uẩn cười cười, quay đầu hôn lên má cô, "Lần sau đừng ăn no căng bụng là được."
"Em biết rồi." Vu Tư Linh le lưỡi, hé miệng, trên đầu lưỡi cô vẫn còn một ít thuốc tiêu hoá chưa ăn hết, "Ăn đến nỗi phải nhai thuốc luôn, nhất định em sẽ khắc cốt ghi tâm."
Lê Nguyệt Uẩn: "Quan trọng là làm trễ nải chính sự."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-toi-ngay-nao-cung-phai-gia-ngheo/2751073/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.