Chương 236
Một tiếng rít thoải mái dường như vang lên từ trong cánh tay của Cửu Thiên.
…
3 ngày sau, bên tai truyền tới tiếng ồn ào, Cửu Thiên từ từ mở mắt ra.
Hắn giống như ngủ một vạn năm, hai mắt mở ra bỗng bắn r a hai tia sáng, xé rách không khí.
Thế giới trước mắt dường như có hơi khác, cả thiên địa giống như bước tranh cuộn đang rung động, dường như chỉ cần Cửu Thiên đưa tay ra chọc nhẹ, thế giới giống như bức tranh cuộn này có thể bị chọc thủng.
Vù…
Cửu Thiên phun ra một hơi trọc khí, từ từ đứng dậy.
Tiểu Hắc nằm bò trên giường, trước cửa để Vô Phong trọng kiếm của hắn. Cửu Thiên nhìn Tiểu Hắc hơi nhíu mày, lẽ nào lần này hắn hôn mê rất lâu sao? Tại sao Tiểu Hắc nhìn trông lớn lên một vòng, hơn nữa hai quả cầu thịt lớn hơi nhú lên trên đầu nó là cái gì?
Cửu Thiên xoa cái đầu to của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc lại thè lưỡi li3m mạnh, làm cho mặt của Cửu Thiên bị li3m đầy nước miếng.
Cửu Thiên đẩy Tiểu Hắc ra, chỉnh lại quần áo, đi ra khỏi phòng.
Ánh nắng bên ngoài có hơi chói mắt, Cửu Thiên hơi nheo mắt lại.
“Ha ha, Cửu Thiên sư đệ, đệ cuối cùng cũng tỉnh rồi, ba ngày rồi, đệ ngủ giống như lợn chết ba ngày rồi.”
Giọng nói như vịt đực đó của Hàn Liên sư huynh truyền tới. Cửu Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy mấy sư huynh của mình đều ở trong viện. Quần áo chỉnh tề,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-ton-dinh-cap/1864754/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.