Trong phòng rất yên ắng, yên ắn đến nỗi ngay cả tiếng tim mình đập, tiếng đối phương thở cũng đều nghe thấy rất rõ ràng.
Bạch Lăng nằm trong bóng tối thở thật khẽ. Qua một ngày cả tâm lí, thân thể đều bị đè ép mà cô đã sớm kiệt sức. Đáng lẽ phải vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay mới đúng nhưng vì sao cô đã nhắm mắt hồi lâu mà vẫn không ngủ được?
Cô thấy rất mệt mỏi như đầu óc lại thanh tỉnh đến kì lạ, vì sao lại như thế? Là vì cùng anh đồng giường cộng chẩm (chung giường, chung gối) mới khiến cô sợ hãi đến không ngủ được sao?
Nhưng cảm giác hình như không phải như thế.
Cô… nên nói như thế nào nhỉ? Cô cảm thấy cảm xúc của mình bây giờ không chỉ là lo lắng, sợ hãi mà còn là khẩn trương, bất an (theo convert nhé, dù tớ cảm thấy từ sợ hãi còn mạnh hơn từ bất an). Nhưng bản thân cô cũng không biết mình khẩn trương cái gì, bất an cái gì?
Không tiếng động mà thở dài một hơi, cô xoay người nằm nghiêng, muốn thử xem có phải tư thế này sẽ dễ ngủ hơn chăng.
– Không ngủ được sao?
Giọng Đồ Thánh đột nhiên vang lên khiến cô sợ đến muốn nhảy dựng lên. Nhưng cô không trả lời, làm như mình vốn đã ngủ say, trở mình chỉ là động tác vô thứa trong giấc ngủ mà thôi.
Bạch Lăng yên lặng bất động. Trong phòng lại khôi phục sự yên lặng trước đây. Nhưng đến khi cô nghĩ có thể bình yên vượt qua ải này thì anh đột nhiên lại động, tay khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-cua-thanh-thu/60274/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.