Hàn Văn Hạo từ phía sau lưng Hạ Tuyết, ôm chặt cô nói: "Đừng ôm lấy bất kỳ hi vọng gì với Văn Kiệt! ! Hắn không thể yêu cô! !"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nghiêng mặt tức giận nghẹn ngào nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng có bất luận hi vọng gì! ! Sáu năm trước, bắt đầu biết anh, tất cả mọi chuyện xảy ra làm cho tôi không thở nổi rồi, có thể còn sống, đã rất tốt rồi !" Hàn Văn Hạo nghe lời của cô, cũng không nhịn được nói: "Phải không? Nhưng cô lại sinh ra con của tôi ! Thật châm chọc!" "Tôi cũng thấy như vậy! !" Hạ Tuyết vươn tay, muốn nhấn xuống một tầng, lại bị Hàn Văn Hạo bá đạo nắm chặt tay mình, ôm chặt cái bụng trơn nhẵn của cô, cô không còn hơi sức kêu to: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Hàn Văn Hạo nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của cô, lại nói: "Hi Văn của tôi ở chỗ này sao?" Trong lòng Hạ Tuyết đau xót, cắn chặt răng nói: “Ừ!” "Không trách được lúc ấy, tôi thích cái bụng bằng phẳng như vậy, bởi vì nơi đó có cốt nhục của tôi!" Hàn Văn Hạo nói ngay. "Tôi sẽ không đem Hi Văn cho anh! ! Anh đừng quên, anh còn có vị hôn thê! ! Cô ấy thừa nhận tồn tại của Hi Văn sao? Tôi tuyệt đối không để cho bất cứ ai tổn thương con gái của tôi!" Hạ Tuyết nói. Hàn Văn Hạo nhẹ giọng nói: "Trên thế giới này, không có chuyện gì tôi không giải quyết được!" "Tôi không có ý can dự vào cuộc sống của anh! Tôi chỉ nghĩTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/397888/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.