Hoàng hôn chìm xuống ……. Sương mù dần dần bao phủ……….
Hàn Văn Kiệt sợ Hạ uyết không hìn thấy õ, liền ắt tay của ô, từngước từng ước đi uống núi. ạ Tuyết ừa đi về hía trước, ừa nhìn óng lưng ủa hắn, hật dịu àng, thật an toàn, hỉ cần iếc nhìn ắn một ái, cũng ảm thấy rong phút iây này hính là ĩnh hằng. ghĩ tới đây, lòng ủa cô co út, liền uốn rút ay về, lại ị Hàn Văn iệt nắm hật chặt, ói: "Đừng uông tay, ương rất hiều, cô không thấy rõ con đường phía trước đâu".
Hạ Tuyết nghe, không dám ra tiếng, nhưng có chút kỳ quái hỏi:"Đúng rồi, lúc nảy tôi rất khó hiểu, tôi không cẩn thận làm tay bị gai đâm, làm sao anh biết gần đó có cỏ giải độc?"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nắm tay Hạ Tuyết, mười ngón tay củahắn và cô đan nhau, nói: " Trung y dạy, Âm-Dương điều hòa và thăng bằng, vạn vật cũng cùng tương sinh, có thuốc độc, nhất định sẽ có thuốc giải độc, cho nên ở gần khu vực cỏ có độc, cũng có thể sẽ mọc lên cỏ giải độc …..."
Hạ Tuyết cảm thấy mới mẻ, mỉm cười, nói: "Thật không?
"Ừm" Hàn Văn Kiệt nhìn đường núi hơi khó đi, đi trước một bước, sau đó vươn tay, cẩn thận đở người Hạ Tuyết, ôm nhẹ người cô, đỡ cô đi về phía trước …….
"Bác sĩ Hàn hôm nay thật kỳ lạ …….. " Hạ Tuyết mỉm cười nói.
"Kỳ lạ cái gì?" Hàn Văn Kiệt cười hỏi.
"So với sáu năm trước, hôm nay anh nói nhiều hơn ……." Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt nói.
Hàn Văn Kiệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-gia-tren-troi-cua-tong-giam-doc/681615/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.