Hạ Nhất Nhiễm thấy anh rất tức giận, có chút khẩn trương.
Thân thể bị Đường Hạo Nam đẩy ra, anh đi mở cửa sổ, không nói được một lời, đeo cái bao tay, đem cái nồi bị cháy sạch biến thành màu đen kia ném vào bồn rửa, phát ra âm thanh rất lớn.
"Mỗi lần đều đã như vậy, em cho mình là ai? Thánh mẫu?" Anh trừng mắt nhìn cô, bạo rống.
Đôi tay kia da mịn thịt mềm, ở trong mắt anh là một đôi tay cực kỳ xinh đẹp, nếu như bị nóng làm phỏng ra cái sẹo gì trên đó, vậy rất đáng tiếc rồi!
Hơn nữa, lần trước cô bởi vì cứu anh, sau lưng cùng trên cẳng chân đã lưu lại một mảng vết sẹo rồi!
"Anh đừng tức giận, lần sau hẳn không như vậy nữa rồi." Cô vội vã nói, Đường Hạo Nam hừ lạnh nhìn cô.
"Anh cmn thật không biết em là đang giả vờ, hay lại vẫn là thật tâm!" Anh lại rống.
Anh lại hoài nghi cô là giả vờ?
Hạ Nhất Nhiễm cảm giác chính mình bị anh tạt cho một chậu nước lạnh, trong lòng liền có cảm xúc kích động, hung hăng xé rách xuống, thương tâm xoay người.
Khi cô sắp đi tới cửa khi đó, thân thể đột nhiên bị anh từ phía sau ôm lấy, hai tay của người dàn ông gắt gao ôm eo cô, cằm để tại đỉnh đầu của cô.
"Anh buông ra! Tôi là đang giả vờ đó, tôi là giả mù sa mưa nghĩ muốn tranh thủ sự đồng tình của anh!"
"Anh biết em là thật tâm! Anh tin! Vừa nãy là nói nhảm!" Anh vội vã phản bác, âm thanh rất lớn, đem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-muon-tai-hon/1645113/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.