Người này thật sự là hài hước quá rồi, cô hành hạ anh anh chỗ nào chứ?
Vẻ mặt Hạ Nhất Nhiễm lạnh lùng, cuối cùng có chút cảm xúc, là châm chọc mỉm cười.
Môi Đường Hạo Nam vẫn chưa tách ra, xoa nắn khắp người cô, ẩn ẩn, giống ngọn lửa thiêu đốt khắp người cô. Hơi thở của anh vẫn lại là dày đặc như vậy, ở trong hơi thở của cô toán loạn, cũng đã dụ dỗ không được cô.
Đáy lòng có âm thanh, một mực nhắc nhở chính mình.
Anh không đáng để cô yêu, không đáng.
Cô muốn thoát khỏi anh, rời xa anh.
"Đường tiên sinh, mời trở về đi, tôi còn muốn túc trực bên linh cữu cho cha tôi." Hạ Nhất Nhiễm nhàn nhạt nói, tâm như mặt nước tĩnh lặng, để cho Đường Hạo Nam bắt không được cô, sờ không được lòng cô.
Giống như vài ngày không gặp, cô liền thay đổi.
Trở thành một người để anh thấy xa lạ.
Anh bị cô đẩy ra, thân hình to lớn hơi loạng choạng, bối rối nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, "Hạ Nhất Nhiễm! Em đừng quên, căn nhà cũ này là anh giúp em giành lại!"
Anh lớn tiếng quát, âm thanh ở trong tòa nhà vang vọng, là muốn nhắc nhở cô, anh đã từng nổ lực, anh đối với cô là có tâm.
Thân thể Hạ Nhất Nhiễm dừng lại, đột nhiên có cảm giác sống nhờ dưới mái hiên nhà người khác, phải, nhà cửa là anh mua được, anh đang nhắc nhở cô, anh có ơn lấy lại nhà cho cô sao?
"Ngày mai, sau khi cha tôi hạ táng xong, tôi sẽ trả nó cho anh." Cô đưa lưng về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-muon-tai-hon/1645185/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.