Đối với kỳ thủ, quân cờ thường quan trọng hơn cả bàn cờ.
Có câu nói, cảm giác của quân cờ ảnh hưởng đến cảm giác của người chơi.
Quân cờ quá trơn thì dễ trượt tay; quá thô ráp thì cầm lên lại không thoải mái.
Vì vậy, Thương Thời Thiên rất thích loại cờ "Lão Vân Tử".
"Lão Vân Tử" có màu sắc nhã nhặn, nhìn lâu không gây mỏi mắt.
Bề mặt quân cờ trơn nhẵn, lại có chút cảm giác nhám nhẹ.
Quan trọng hơn cả là trọng lượng giữa hai quân cờ gần như bằng nhau, cảm giác khi cầm rất chắc tay.
Thế nhưng, cho đến hôm nay, Thương Thời Thiên mới phát hiện, hóa ra trên đời này vẫn còn có thứ khiến người ta vừa thích thú vừa thỏa mãn hơn cả cảm giác của quân cờ.
Cảm giác mềm mại khi chạm vào, khiến lòng người cũng tan chảy.
Khi kẹp nhẹ, vang lên tiếng ngân nga trầm thấp, khác hẳn âm thanh rõ ràng khi quân cờ chạm bàn.
Móng tay không dài lắm của Vệ Dĩ Hàm khẽ lướt qua lưng Thương Thời Thiên, để lại một vết xước mờ nhạt rồi nhanh chóng biến mất.
Nụ hôn dài, đắm say đến quên cả trời đất, kết thúc giữa những nhịp thở ngày càng gấp gáp.
"Cô giáo Tiểu Thương, nếu không xuống cờ thì sẽ quá giờ mất rồi." Vệ Dĩ Hàm thở nhẹ, ánh mắt vốn nên mơ màng vì say đắm, lúc này lại phản chiếu rõ ràng ánh đèn vàng vọt đầu giường.
Chỉ là, sau khi đ*ng t*nh, ánh mắt ấy như hồ xuân, bị gió xuân khuấy động mặt nước.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-truoc-phao-hoi-chuyen-sang-kich-ban-hac-nguyet-quang/2975083/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.