Thư kí trầy trật dìu Đinh Thành như trái banh lên xe cảnh sát, hệt như cây non bị đè cong, cực kỳ thê thảm. Trong lúc đó, Đinh Thành còn chửi ầm lên, cái miệng thiếu răng cửa lọt gió vù vù.
"Quả nhiên trái tim của dân làm ăn đều đen!"
"Phì", một ngụm nước bọt lẫn tơ máu dưới tác dụng của trọng lực phun ra một vòng cung hoàn hảo, nện tiếng pia xuống đất thành vòng tròn đỏ rực.
"Ồn ào cái gì, mau vào." Cảnh sát Trần nhét trái banh này vào xe, đóng sầm cửa lại.
Đến cục cảnh sát, sự ăn ý luyện ra trên nơi làm việc phát huy tác dụng, Thẩm Mặc và Lương Tinh Vũ nói như tướng thanh, anh một câu tôi một câu cũng nói luôn phần Đinh Thành bởi vì sưng miệng tốc độ nói chậm, không rõ chữ.
Cuối cùng, thở dài một câu, tỏ ra đáng thương, "Tình huống về cơ bản là như thế, chúng tôi có gì sai chứ?"
"Đúng vậy! Thẩm Mặc có thể có ý xấu gì chứ? Cậu ấy chỉ phòng vệ chính đáng thôi mà!" Cảnh sát Trần vỗ đầu, lập tức tuyên bố đám Thẩm Mặc có thể rời đi.
Vẫn như cũ, Lương Tinh Vũ lái xe, hai ông chủ ngồi ở ghế sau.
Vừa lên xe, không đợi Thẩm Mặc lên tiếng, Cố Tử An tủi thân lầm bầm, "Anh đừng nói chuyện với em, em giận anh rồi."
Giống như bạn nhỏ mẫu giáo, cố gắng xị mặt như người trưởng thành bản nhỏ, nhe răng sữa còn chưa nhú dài chẳng hề có tính uy hiếp, khuôn mặt bụ bẫm run run mang theo mùi sữa nói với người bạn nhỏ, "Em cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-tui-con-a-hon-tui-chien-si-hoi-dau/2675762/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.