“Illu, con cười một cái cho dì út xem đi.” Tâm tình tốt lắm Kira niết niết khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập của Illumi.
Bị sỗ sàng bé trai cau mày nói: “Không cần!”
Kira rất là tiếc hận hỏi: “Vì sao chứ? Hai ngày trước ta còn nhìn thấy con cười với Itachi mà!”
Illumi nhu nhu khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, hừ lạnh nói: “Nếu dì lợi hại như chú út, con liền cười cho dì xem!”
Hứ… Thật sự là không đáng yêu mà, Kira bức thiết muốn biết Itachi dùng biện pháp gì làm cho Illumi cười? Chờ một chút… Vì cái lông gì Itachi phá lệ chú ý Illumi hử, chẳng lẽ… Bệnh cuồng em trai lại tái phát?
Illumi cảm nhận được ánh mắt quá mức khác thường của Kira, cậu không chút khách khí nói: “Chú út nói đúng, dì út luôn thích suy nghĩ lung tung!”
Kira vừa nghe liền xù lông, cô âm trầm hỏi: “Itachi còn nói ta cái gì?”
Illumi nghiêng đầu một hồi, sau đó nâng lên khuôn mặt tươi cười đáng yêu: “Không nói cho dì.” Rồi bỏ chạy nhanh như chớp.
Khóe miệng Kira run rẩy, chờ Itachi đại thần trở về cô tuyệt đối phải bắt anh quỳ bản giặt đồ! Nhìn xem anh dạy Illumi thành cái dạng gì! Phúc hắc giả dối y chang anh! Bán đứng sắc tướng đều biết đối với người nào sử dụng!
Vì sao cô phải nhàm chán ngồi ở nơi này? Vô nghĩa, người đàn ông nhà cô đi ra ngoài kiếm tiền rồi! Tuy rằng Itachi đại thần mới đi hai ngày thôi, nhưng sao cô lại có chút nhớ anh thế này?
“Em dâu! Em xem xem bộ quần áo này được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uchiha-khong-de-lam/2550356/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.