Về đến phủ đã là tối mịt, Vô Ưu vội vàng tắm rửa thay y phục, sau đó có chút chột dạ đi đi lại lại trước tẩm cư của Tích Nguyệt, đèn nến bên trong sáng trưng, công chúa hẳn là đã về được một lúc rồi a.
"Phò mã ngài là muốn làm gì đây?" Lạc Nhạn từ đằng sau đi đến nhìn thấy nàng như vậy, có chút kỳ quái hỏi.
"Ta làm gì? Ta không muốn làm gì" Vô Ưu lập tức thu hồi bộ dạng chột dạ khi nãy. Thẳng lưng ưỡn ngực, làm ra vẻ tự nhiên hỏi: "Công chúa hồi phủ lâu chưa?"
"Khoảng hai canh giờ (4 tiếng) trước" Lạc Nhạn đúng sự thật trả lời, thuận miệng nói thêm: "Sắc trời đã muộn, phò mã còn...muốn ở đây hóng gió sao?"
Vô Ưu lắc đầu phủ nhận, công chúa hồi phủ đã lâu, nàng mà còn cứ chần chừ nhấn nhá ở bên ngoài, thì chỉ có gió độc là có thể hóng đến.
Vô Ưu chậc chậc trong lòng, đơn giản bất chấp hậu quả, chậm rì rì làm như bình tĩnh bước vào tẩm cư.
Cánh cửa mở ra, mỹ nhân an tĩnh đợi.
Tích Nguyệt thấy nàng đứng ngược ánh trăng, mang theo gió mát nhè nhẹ thổi bay giấy Tuyên Thành trên tay mình, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Phò mã về trễ a"
"Có chút việc quấn thân" Vô Ưu bước vào ngồi xuống căn bếp lửa cạnh Tích Nguyệt, nhìn nàng chậm rãi thiêu đốt từng tờ từng tờ giấy Tuyên Thành.
Ngọn lửa nếm đến mồi ngon, rất nhanh đều đem hết thảy nuốt trọn, rồi lại như gặp phải điều gì đó sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/172147/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.