S ơ n nhân t ự có diệu kế: kẻ ẩn sĩ ắt có m ư u hay
'
Tích Nguyệt nghiễn ngẫm lời nói của Vô Ưu trong giây lát, tuy trong lòng có chút khó hiểu nhưng mặt ngoài vẫn là bình tĩnh đáp lại: " S ơ n nhân t ự có diệu kế , nàng chỉ cần nói có hay không là được."
"Vấn đề không chỉ ở đó!" Vô Ưu nóng nảy đáp trả, sau lại cúi đầu ôm mặt thở dài nói: "Công chúa, ta thực sự cảm thấy mình rất lạc lõng"
Địa vị, văn hóa, lối sống, ứng xử, luật pháp ở thời đại này....không có điều gì phù hợp với nhân sinh quan của bản thân. Nàng chỉ thầm nghĩ trở về cố hương, sống một cuộc sống đơn giản không lo không nghĩ, bình tĩnh một mình trải qua nhân sinh ngắn ngủi, cứ như vậy trở thành một hạt bụi trong lịch sử dài đằng đẵng của dân tộc.
Vô Ưu thực ra là người sống rất lý tính, giữa một thứ tình cảm nguy hiểm mờ hồ gần như không có tương lai và cuộc sống tự do bình phàm ở nơi chôn rau cắt rốn, nàng hẳn nhiên lựa chọn phương án thứ hai. Dù sao thì chỉ nội chuyện nghĩ đến cả đời phải nữ giả nam trang, sống chui rúc trong sợ hãi dưới sự bảo hộ gắt gao của ai đó, nàng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Công chúa, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ cảm thấy như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/172170/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.