Những ngày tiếp theo đối với Vô Ưu quả thực là đau khổ. Công chúa tựa hồ đối với việc dạy nàng cổ cầm tràn ngập hứng thú, mỗi ngày đều phải dùng ít nhất nửa canh giờ cùng nàng "đàm đạo". Vô Ưu lần này há miệng mắc quai, tìm không ra lý do từ chối thịnh tình của công chúa, nên chỉ đành ngoan ngoãn nhận mệnh đúng giờ hồi phủ học chơi cổ cầm.
Đối với một người đến từ hiện đại mà nói, cổ nhạc quả thực khá là khó hiểu và cũng hoàn toàn không bắt tai, hệ thống nhạc lý hoàn toàn khác biệt là một chuyện, ngay cả gu thưởng thức và cảm nhận của hai thời đại cũng chẳng có điểm nào giống.
Nói cho cùng, âm nhạc luôn là thứ phản ánh rõ ràng nhất suy nghĩ, ý chí và nguyện vọng của một thế hệ. Thời hiện đại, âm nhạc thiên về cái tôi và mong ước cá nhân, nói về nỗi buồn lạc lõng, tình cảm lứa đối, niềm tin đổ vỡ...đại loại là những điều bình phàm xoay quanh những con người bình thường.
Cổ nhạc không như vậy, nó là sự chất chứa ý chí rộng lớn và khát vọng mạnh mẽ ôm lấy thiên hạ của tiền nhân. Khúc nhạc cất lên, hoặc là sự thán phục, khiêm nhường trước phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ..hoặc là sự mãnh liệt, dữ dội bi thương nơi chiến trường vạn dặm xa xăm...
Cũng may, Tích Nguyệt đối với việc trì độn học nhạc lễ của Vô Ưu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-uu-truyen-ky/172173/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.