Bên giường, Lâm Vô Ý đỡ Assal, giúp cậu uống nước. Sau khi Assal bỏ mũ ra liền để lộ một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Lâm Vô Ý có thể cảm nhận được rõ ràng cơn sốt cao từ cơ thể cậu truyền ra. Đút cho Assal uống hai cốc nước, Lâm Vô Ý đỡ cậu nằm xuống. Assal cầm tay Lâm Vô Ý, không cho cậu đi. Assal rất hướng nội, Lâm Vô Ý nói với bốn người ở đây: “Các cậu ăn cơm trước đi.”
“Bác sĩ sẽ đến rất nhanh, có việc gì gọi chúng tôi ngay.” Nói một câu, Lâm Vu Chi ra ngoài cùng ba người. Đóng cửa, Thẩm Tiếu Vi hơi nghi hoặc, hỏi nhỏ: “Không phải Assal bị Crowe đuổi ra khỏi nhà chứ?”
“Chờ Vô Ý hỏi xem là chuyện gì.” Lâm Vu Chi cũng rất nghi hoặc.
Bốn người xuống dưới ăn cơm, bất quá cả bốn đều chẳng còn tâm tình ăn uống. Lâm Chiếu Vũ hỏi sau khi bốn người vào nhà ăn: “Chuyện gì vậy? Người bạn kia của Vô Ý đến từ đâu?”
Lâm Vu Hồng ngồi xuống nói: “Là bạn ở Mỹ của Vô Ý, tên là Assal. Bọn con cũng không biết là chuyện gì, Vô Ý đang hỏi.”
Những người khác nghe xong, cũng không hỏi lại. Lâm Chiếu Vũ nói: “Lát nữa nếu Vô Ý vẫn không xuống dưới, các con mang cơm lên cho cậu ấy. A Sinh nói hình như người kia bị bệnh, ba bảo phòng bếp nấu chút cháo cho cậu ta uống.”
Lâm Vu Chi trả lời: “Assal bị sốt, nấu cháo là tốt nhất.”
Trên lầu, Lâm Vô Ý một tay nắm tay Assal, một tay dùng khăn lau mặt cho cậu, ôn nhu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-y-vi-chi/2019746/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.