Khi Lâm Vu Chi vào thư phòng, em gái đã đợi ở trong đó. Đóng cửa, anh đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, hỏi: “Em muốn nói gì với anh? Nếu là về Quách Bội Bội, vậy thì thôi.”
Lâm Vu Huệ hơi chu miệng nói: “Chẳng lẽ trong lòng anh em lại vô tri thế sao?” Cầu tình cho Quách Bội Bội? Cho xin đi. Cô đâu thiện lương đến mức đó.
Nghe em gái nói vậy, Lâm Vu Chi rất vừa lòng. Trước đó Lâm Vu Huệ đã bảo người hầu mang nước trà đến, cô rót cho anh trai một chén, nói: “Em sẽ không cầu xin cho Quách Bội Bội, nhưng nhất định chú nhỏ sẽ vì Ethan mà cầu tình cho cô ta. Đến lúc đó, anh trai, anh định làm thế nào?”
Dường như Lâm Vu Chi đã nghĩ đến khả năng này, bình tĩnh trả lời: “Hiện tại Quách Bội Bội làm tổn thương người của Lâm gia, sau này sẽ tổn thương đến Ethan, cô ta là một quả bom hẹn giờ. Chỉ cần nói rõ với Vô Ý, cậu ấy sẽ không xen vào. Chờ sau khi vết thương của cậu ấy tốt hơn, bọn anh đưa cậu ấy sang Anh tiếp tục trị liệu, nhân tiện đưa Ethan đi cùng luôn.”
Lâm Vu Huệ hiểu ra. Anh trai sẽ để chú nhỏ và Ethan tránh khỏi những thị phi ở Hongkong. Lâm Vu Huệ thở hắt ra, rũ mắt xuống nhìn vào nước trà trong chén. Trầm mặc một lúc lâu xong, cô nhìn lên, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh đối với chú nhỏ… là tình cảm gì?”
Ánh mắt Lâm Vu Chi trong nháy mắt trở nên sắc bén. Nếu không biết người ngồi kia chính là anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-y-vi-chi/2019771/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.