Ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, Lâm Vu Chu cảm thấy mỹ mãn mà ăn mỳ Ý do Lâm Vô Ý làm cho anh. Lâm Vô Ý ngồi cạnh anh chọn ảnh. Những mấy trăm bức ảnh, Lâm Vô Ý nhìn mà hoa cả mắt.
“Bức này thế nào?”
“Không tồi.”
Lấy những tấm ảnh mà mình và Vu Chu đều vừa lòng, giọng nói Lâm Vô Ý suy sụp: “Ăn cơm xong đi gặp ông nội cậu với tôi được không?”
Lâm Vu Chu rất tự nhiên kéo đối phương vào ***g ngực: “Để tôi đi. Cảm xúc của cậu vẫn không ổn định, không nên đi.”
Ngẫm nghĩ, Lâm Vô Ý gật đầu: “Vậy làm phiền cậu. Cậu phải “gửi” ảnh cho ông nội cậu đó.”
“Cứ giao cho tôi.”
Sắp xếp những tấm ảnh đã chọn lại, Lâm Vô Ý đứng lên: “Tôi đi làm salad trái cây.”
“Vô Ý, biết pha café không?” Lâm Vu Chu không hề khách khí.
Lâm Vô Ý cười: “Tôi là người từng mở quán café đấy.”
Lâm Vu Chu ngồi im bất động: “Phòng bếp có café, phiền cậu pha giúp tôi một ly.”
“Không thành vấn đề.”
Nhìn Lâm Vô Ý vào phòng bếp, Lâm Vu Chu vạch một kế hoạch trong đầu.
Ăn xong một đĩa mỳ Ý lớn, cả một đĩa salad trái cây, uống một ly café, Lâm Vu Chu ra ngoài. Đứng trên ban công nhìn Vu Chu lái xe rời đi, trong mắt Lâm Vô Ý là nỗi thương cảm. Bất quá rất nhanh, cậu đã khôi phục lại. Tủ lạnh của Vu Chu và Vu Hồng đều trống không giống nhau, cậu là chú nhỏ, có trách nhiệm chăm sóc cháu mình. Cầm túi và chìa khóa cửa Lâm Vu Chu để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-y-vi-chi/35846/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.