Người này, luôn có thể phá vỡ vẻ bình tĩnh của mình. Trận “tranh đoạt” lúc rạng sáng kia, hoàn toàn là hành động làm ra theo bản năng. Người này kêu to “Cứu mạng” ở trong ngực anh, ôm cuốn nhật ký thà chết cũng không nghe theo, bây giờ nghĩ lại đều khiến anh không khỏi cười ra tiếng. Anh và Vu Chu chưa từng “chơi đùa” giống vậy, không ngờ rằng lại thực hiện với một người khác. Anh đã nói, người này có tiềm chất thánh nhân điên khùng.
Ánh mắt lại đảo qua nhìn tờ giấy vẽ hình không thể coi là bức tranh kia một lần nữa, Lâm Vu Hồng kẹp tờ giấy hơi nhàu vào ví tiền của mình. Chỉ e người trên giường phải ngủ đến tận 12 giờ, Lâm Vu Hồng cũng không gọi cậu, mở cửa rời phòng.
Vừa mới vào nhà ăn, Lâm Vu Hồng đã nghe thấy có người hỏi: “Anh họ Vu Hồng, tối qua anh và cậu nhỏ chơi trò chơi à? Em và chị họ đều nghe thấy cậu nhỏ kêu cứu mạng.”
Tất cả mọi người đều có mặt trong nhà ăn, Lâm Vu Chi ở phòng cách vách với Lâm Vu Hồng cũng rời mắt khỏi máy tính bảng nhìn lên: “Vô Ý kêu đúng là rất thảm.”
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều ở phòng đối diện, khi đó hai người đang ngủ, không nghe thấy, nhưng trong mắt cũng có vẻ tò mò tương tự. Như Vi vừa đến đã nói tối qua cậu nhỏ kêu cứu mạng, lại còn vừa kêu vừa cười. Mọi người rất muốn biết tối qua hai người này làm gì.
Thần sắc Lâm Vu Hồng lạnh nhạt đi đến bàn cơm lấy mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-y-vi-chi/35856/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.