Giang Y Viện không tỏ vẻ phẫn nộ, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng càng không thể có bất mãn gì với di chúc cho nên liền để luật sư xuống lầu nghỉ ngơi, chờ đến khi Lâm Vô Ý tỉnh lại sẽ để luật sư tuyên đọc di chúc cho cậu một lần nữa. Không ai rời khỏi thư phòng, vì Giang Y Viện có chuyện muốn nói với họ. Nhìn ảnh chụp trên bàn của Lâm Chính Huy, nước mắt Giang Y Viện lại trào ra. Đợi đến khi bình ổn lại được, lời bà nói mang theo chút cảm ơn: “Lúc tôi 19 tuổi thì gặp được Chính Huy…” Nhắc đến người đàn ông này, Giang Y Viện lại không nén lệ được. “Sau đó… tôi vẫn được sống… cuộc sống như một công chúa, cho đến, bây giờ…”
“Năm Vô Ý năm tuổi, Chính Huy chơi đùa với thằng bé, cuối cùng lại bị đau thắt lưng… Đêm hôm đó, Chính Huy nói với tôi:“Viện Viện, anh lớn hơn em rất nhiều tuổi, anh không thể không chỉ đi cùng em đến già, thậm chí đến lúc Vô Ý kết hôn sinh con cũng không thể đợi được… Nhân lúc em còn trẻ, đi tìm một người đàn ông có thể ở bên em đến già đi…””
Giang Y Viện khóc thành tiếng. Lâm Chiếu Trinh mở to mắt, nước mắt lại trào ra.
“Chính Huy nói ông ấy vừa nghĩ đến chuyện sau khi ông ấy đi sẽ chỉ còn cô đơn mình tôi, ông ấy hối hận, hối hận không nên sống cùng tôi. Ông ấy nói, cho dù tôi ở đâu, cho dù sau này tôi gả cho người đàn ông nào, ông ấy vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vo-y-vi-chi/35876/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.